Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 37


Một lát sau, Vị Hi mới dần dần bình phục. Như Phi lau khô nước mắt hỏi cô: “Có muốn ăn chút gì không? Hai ngày nay cậu đã sống bằng truyền nước rồi'’.


Vị Hi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, mắt đang nhìn một nơi, dùng ngôn ngữ kí hiệu hỏi: “Sao không bật đèn?”.


Choang! Bát thức ăn trong tay Như Phi rơi xuống đất, cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ, bịt miệng, bật khóc như vỡ nát con tim, “Vị Hi, mắt của cậu, mắt của cậu...".


Bác sĩ đặt phim chụp CT não trước đèn huỳnh quang, chỉ vào một điểm đen trên đó rồi nói: "Tổn thương bên ngoài dẫn đến xuất huyết trong não, chèn ép vào dây thần kinh thị giác. Muốn hồi phục thị lực, bắt buộc phải làm phẫu thuật mổ não cho hết tụ huyết bên trong".


“Phẫu thuật mổ não? Có nguy hiểm không?”


“Bất cứ phẫu thuật nào đều có nguy hiểm, tình trạng của cô ấy khá nghiêm trọng. Phần não từng có tổn thương cũ, khi ấy không được chữa trị triệt để. Lần này vết thương mới cộng vết thương cũ có thể khiến cho phẫu thuật khó khăn hơn”.


Lăng Lạc Xuyên nhìn tấm phim xong, hai hốc mắt sâu hoắm, hoảng hốt hỏi: “Nếu làm phẫu thuật mổ não, tỉ lệ phục hồi ánh sáng là bao nhiêu?”.


“Chính xác mà nói, tỉ lệ phục hồi chỉ có mười phần trăm”.


“Thấp như vậy ư?”.


“Đại não của con người là bộ phận phức tạp nhất trong cơ thể, bất kì tình huống nào cũng đều có khả năng xảy ra. Vị trí tụ máu của cô ấy rất nguy hiểm, chỉ cần một saiót nhỏ cũng có thể khiến cô ấy mù vĩnh viễn, cũng có khả năng tạo thành tổn thương khác. Vì vậy tôi mới nói tỉ lệ phục hồi chỉ có mười phần trăm”.


“Tổn thương khác?”.


“Ví dụ mất cảm giác, liệt nửa người, thần trí không tỉnh táo, hành vi mất kiểm soát, mất trí nhớ, cũng có khả năng... vĩnh viễn không thể tỉnh lại".


Lãng Lạc Xuyên thở hắt ra một hơi lạnh, mặt cắt không còn giọt máu, “Vậy... không làm có được không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”


Bác sĩ thở dài, “Anh Lăng, tôi vô cùng hiểu tâm trạng của anh. Nhưng từ góc độ bác sĩ mà nói, tôi không tán thành cách làm như vậy. Nếu không phẫu thuật, chẳng khác nào để lại một quả bom hẹn giờ trong đầu người bệnh. Trong thời gian ngắn, có lẽ không vấn đề gì. Nhưng ngày rộng tháng dài sau đó, kết quả như nhau. Có điều với tình trạng của cô Lục, tôi đề nghị vẫn nên đưa cô ấy đến trung tâm phục hồi tinh thần...".


Lăng Lạc Xuyên đầy vẻ cự tuyệt, “Không, cô ấy không điên, tôi không thể đưa cô ấy đến nơi đó, tuyệt đối không thể!”.


Bác sĩ lắc đầu, “Tin tôi đi, đây là cách tốt nhất. Chướng ngại tinh thần cấp tính còn dễ dàng hủy hoại một con người hơn tụ máu trong não. Tôi từng có một bệnh nhân khi đi du lịch cùng chồng, bị mấy tên thổ phỉ xâm phạm... Vụ án vẫn chưa được phá. Cô ấy tĩnh dưỡng ở nhà nửa năm, người nhà đều cho rằng không sao. Không ngờ cô ấy đi làm chưa tới một tuần liền lao vào đoàn tàu tự sát. Thời gian này, mọi người tốt nhất nên trông coi cô ấy hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, đừng để cô ấy có hành vi tự vẫn. Nếu không, đó sẽ là nỗi hối tiếc cả đời”.


Lăng Lạc Xuyên không biết mình làm thế nào để trở về phòng bệnh, vừa đẩy cửa liền nhìn thấy Vị Hi như một manơcanh xinh đẹp ngồi trên giường.


Anh giống như mù lòa, trước mắt là một vùng tối đen mênh mông bát ngát.


Như Phi túm lấy anh hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”.


Anh bước tới, ngồi bên giường, đờ đẫn nói: ‘"Bác sĩ nói phải làm phẫu thuật mổ não. Anh định đưa Vị Hi đi Mỹ, điều kiện bên đó tốt hơn”.


Như Phi vẫn muốn hỏi nhưng Trì Mạch kéo cô, “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, để họ ở riêng một lát".


Như Phi đẩy tay Trì Mạch ra, phẫn nộ chỉ người đàn ông ngồi ngơ ngẩn bên giường, “Anh còn tin anh ta ư? Nếu không phải tại anh ta thấy chết không cứu, Vị Hi làm sao có thể thành ra thế này? Anh ta có tư cách gì ngồi đây? Bày ra bộ dạng mèo khóc chuột, em thấy thật buồn nôn".


Tri Mạch thở dài, nhìn Lăng Lạc Xuyên vô cùng bi thương, “Anh ấy không hề mèo khóc chuột, anh ấy thực sự đau buồn. Anh ấy chỉ sai một bước, là do ông trời sắp xếp mấy bước sau thay anh ấy. Em coi như thương hại anh ấy cũng được, để họ ở riêng với nhau một lát, anh ấy nhất định có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy".


Như Phi còn muốn nói gì đó nhưng Tri Mạch ôm vai cô, lôi cô ra ngoài.


Trong khuôn viên bệnh viện, có vài cây ngô đồng cao lớn, lá xanh tươi còn đọng những hạt sương buổi sớm, trên đầu là bầu trời xa xôi không một gợn mây.


Họ ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây, Như Phi nhìn thế giới trong lành đáng yêu trước mắt, không kìm được nước mắt như mưa, “Xin lỗi, là em đã hại cô ấy".


Tri Mạch kinh ngạc nhìn cô, “Sao em lại nói những lời này?”.


“Nửa năm trước, em không nên khuyên cô ấy ở cùng Nguyễn Thiệu Nam. Nửa năm sau, em không nên bỏ mặc cô ấy một mình. Tất cả bi kịch của Vị Hi đều do em tạo nên. Em là người phụ nữ xấu xa, em nên xuống mười tám tầm địa ngục”.


“Em cố ý ư?".


“Anh cho rằng em cố ý ư?".


Tri Mạch lắc đầu, “Anh chưa từng nghĩ như vậy, cho dù tất cả mọi người trên thế giới đều có thể nghĩ vậy, anh cũng sẽ không nghĩ thế. Vì anh biết, trên thế giới này, nếu có ai không cần cô ấy báo đáp, người đó nhất định là em. Bao nhiêu năm nay, em luôn ngước nhìn cô ấy, cam tâm tình nguyện làm cái bóng của cô ấy, đau với nỗi đau của cô ấy, vui với niềm vui của cô ấy. Nhìn em như vậy, ngoài đau lòng, anh không biết mình còn có thể nói gì”.


Như Phi vùi mặt vào lòng Trì Mạch, khóc không thành tiếng, “Trì Mạch, em nên làm thế nào?”.


Trì Mạch ôm lấy cơ thể run rẩy của cô, đau lòng nói: “Tin anh đi, tất cả rồi sẽ ổn. Hai em đều là những người con gái tốt, ông trời sẽ trả lại cho hai em sự công bằng".


Lăng Lạc Xuyên dùng ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt Vị Hi, khóe mắt chợt lấp lánh những giọt lệ, hốt hoảng nói: “Anh chẳng qua chỉ rời xa em có một lát, chỉ một lát thôi, sao em đã trở thành như vậy?”.


Người trên giường không chút phản ứng, giống như một bức tượng thạch cao.


Anh ôm nhẹ cô, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống hõm cổ cô. Anh ngẩng đầu, thấy ánh sáng trong phòng bệnh chiếu rực rỡ, đột nhiên anh cười, “Vị Hi, anh muốn em sống, nhưng anh không thể để em sống như vậy. Chúng ta cùng chết đi, chúng ta cùng chết, có được không? Thấy em như vậy, anh đã vô cùng nản lòng, thất vọng, sống không bằng chết. Một chút ý nghĩa sống ở cái thế giới này cũng không có, đến em cũng đã từ bỏ, anh còn lưu luyến nó làm gì?”.


Anh đỡ cô nằm lên giường, ghé sát tai cô rồi nói: “Nhưng trước hết, có một việc anh nhất định phải làm. Những người có lỗi với em, anh muốn họ không được chết dễ dàng, một người anh cũng không tha. Em đợi anh...”.








Chương 57: Thắp sáng bóng tối





Khi anh nhìn thấy một người con gái xinh đẹp, thuần khiết ngồi cạnh anh, bộc lộ ánh mắt tin cậy với anh, cho dù là kẻ cặn bã anh cũng sẽ cảm động.





Nghỉ lễ Quốc khánh, Ngnyễn Thiệu Nam ngồi trong biệt thự của mình, vừa ăn sáng vừa xem tin tức buổi sáng.


“Khoảng mười một giờ đêm qua, Cốc Vịnh Lăng - người phụ trách chi nhánh công ty của tập đoàn Phủ Hoàng Singapore đã bị côn đồ tấn công trên đường về nhà. Hai tên côn đồ đã hắt lượng lớn axit lên vùng mặt, khiến phần mặt, cổ và tứ chi cô bị bỏng độ ba trên diện rộng, hai đuôi mắt bị thương. Bác sĩ nói, có thể sẽ bị mù vĩnh viễn. Phía cảnh sát nghi ngờ lẩn tấn công này có liên quan đến Nhiếp Đông Hoa, chủ tịch tập đoàn Đông Hoa. Trước mắt, vụ án này vẫn đang trong quá trình điều tra”.


Nguyễn Thiệu Nam thờ a xem như không, tiếp tục bữa sáng của mình.


Điện thoại reo, là Uông Đông Dương.


“Anh Nguyễn, cô Lục đã làm xong phẫu thuật, tình trạng rất ổn định. Nhưng...".


Nguyễn Thiệu Nam đang nghịch chiếc bật lửa sao thổ đó, nghe thấy đối phương ngập ngừng, vội hỏi: “Nhưng gì?”.


“Cô ấy mù rồi, tổn thương phía ngoài của não dẫn tới chảy máu trong, ép vào dây thần kinh thị giác”.


Sau khi Uông Đông Dương nói xong, đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, anh không kìm được bèn hỏi: “Anh Nguyễn?”


“Cô ấy bây giờ ở đâu?”.


“Sau lần bất trắc đó, cô ấy mắc chứng bệnh tâm lí, được họ đưa vào viện an dưỡng, đang tiếp nhận điều trị”.


“Còn Lăng Lạc Xuyên?”.


“Anh ta vẫn luôn trông coi cô Lục, gần như không rời nửa bước. Thi thoảng khi ra ngoài, cũng sắp xếp vệ sĩ ở trong viện an dưỡng. Anh ta đã giao hết việc công ty cho thuộc hạ, có điều nghe người của Hoàng Triều nói, bây giờ anh ta lặng lẽ đến đáng sợ, gần như biến thành một người khác, đến thuộc hạ gần gũi nhất cũng không muốn lại gần anh ta. Anh Nguyễn, anh xem, có cần cử thêm vài nhân viên, bảo vệ sự an toàn của anh?”.


“Không cần thiết, cứ như vậy đi...".


Nguyễn Thiệu Nam nói xong câu đó liền ngắt điện thoại. Anh đặt tay lên bàn, từ từ nắm thành nắm đấm, đột nhiên vung tay, cốc cà phê trên bàn bay lên đập vào tường vỡ vụn.


Anh nhìn những mảnh vụn đó, rất lâu sau mới bình tĩnh lại, nhìn bật lửa trên bàn nghĩ một lúc lại bấm điện thoại.


Sau khi điện thoại kết nối, anh nói bằng tiếng Việt Nam: “Cha nuôi, gần đây cha khỏe không?”


Sau khi hàn huyên, anh đi thẳng vào vấn đề, “Gửi cho con hai người có thân thủ nhanh nhẹn, con cần dùng gấp".


Sau khi đặt điện thoại xuống, anh chống tay lên trán, cảm thấy đầu đau như búa bồ. Anh đứng lên, tìm thuốc giảm đau uống. Sau đó tới thư phòng, lấy một chiếc đĩa từ trong ngăn kéo đặt vào máy tính.


Anh dựa vào lưng ghế, thưởng thức cảnh tượng khiến người ta tai đỏ tim đập, cười lạnh một tiếng, “Tôi lại muốn xem xem, chúng ta ai chết trước”.


Khu phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện an dưỡng tư nhân mà Lăng Lạc Xuyên sắp xếp cho Vị Hi đều là biệt thự độc lập, môi trường cực kì yên tĩnh.


Trong hoa viên có vài cây nguyệt quế cao to, qua Trung thu chính là lúc hoa nở rộ nhất, hương thơm nồng nàn.


Lăng Lạc Xuyên cũng thuê luôn cả phòng bệnh bên cạnh phòng Vị Hi, anh ở tại đó. Giường của người nhà bệnh nhân trong phòng Vị Hi để lại cho Như Phi. Hàng ngày Tri Mạch đều đến xem tình trạng tiến triển của Vị Hi, động viên tinh thần Như Phi.


Lăng Lạc Xuyên mời bác sĩ giỏi nhất, dành cho cô môi trường tốt nhất, không tiếc tất cả sức người và sức của, nhưng không ai biết khi nào cô mới đỡ hơn.


Chiến dịch này dường như sẽ kéo dài không thấy điểm cuối, sự chờ đợi đằng đẵng, khó khăn đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng.


Lúc thời tiết đẹp, Lăng Lạc Xuyên liền đưa Vị Hi ra vườn hoa sưởi nắng. Vị Hi vẫn như thế, không cử động không lắng nghe, không nói năng, ngăn cách bản thân với thế giới bằng một khoảng cách an toàn, một khoảng cách không bị tổn thương nhưng không ai có thể vượt qua.


Bác sĩ khoa thần kinh nói đây là di chứng sau tổn thương, khi một người chịu đả kích quá mức, cô ấy sẽ tự phong kín mình trong một không gian cô ấy cho rằng vô hại, không muốn đối mặt với thực tế.


Lăng Lạc Xuyên không biết thế giới vô hại đó của Vị Hi rốt cuộc như thế nào. Nhưng anh biết, trong đó nhất định không có anh. Anh không biết cô có vui vẻ như mình muốn không, nhưng anh biết, cô nhất định không đau khổ như mọi người nghĩ.


Anh ngồi lên ghế, nhìn thế giới từ góc độ của Vị Hi. Đột nhiên anh phát hiện, hóa ra mình cúi thấp một chút, phong cảnh nhìn thấy sẽ càng đẹp hơn.


Anh càng ngày càng thản nhiên đối mặt với Vị Hi của hiện tại, đối mặt với tất cả mọi thứ trước mắt, thậm chí anh không còn khát vọng như trước kia rằng cô có thể bước ra khỏi thế giới này. Vì anh biết, ở trong đó, cô vui vẻ. Mà niềm vui này, anh chưa từng mang lại cho cô.


Anh thường kéo tay cô, nói chuyện với cô. Anh có thể ngồi cả ngày không ngừng nói chuyện cùng cô.


Cũng có thể im lặng ở bên cô bất kể ngày đêm.


Ban đầu, mọi người đều cho rằng anh quá đau lòng. Ngày tháng lâu dần, đến Như Phi cũng cảm nhận ra vài điều không ổn.


Một ngày vào lúc hoàng hôn, cô nhìn thấy Lăng Lạc Xuyên đưa Vị Hi ra nghe tiếng ve sầu, không kìm được bèn nói với Trì Mạch: “Sao em thấy gần đây anh ta có gì đó không ổn?”.


Tri Mạch gật đầu, “Anh cũng thấy vậy, anh ấy giống như quả bom hình người, dường như bất cứ lúc nào cũng đều có thể phát nổ”.


Như Phi căng thẳng hỏi: “Anh ta sẽ không làm tổn thương cô ấy chứ?”.


Trì Mạch lắc đầu, “Không. Vị Hi thành ra như vậy, anh ấy đau lòng hơn bất cứ ai trong chúng ta, sao anh ấy nỡ làm hại cô ấy được?”.


Như Phi thở dài nói: “Ngày trước anh ta là một con người hung hăng ngang ngược, thông minh sắc bén như vậy, bây giờ hàng ngày đều ngây ngây ngô ngô, ánh mắt không hồn, đến phản ứng cũng không nhanh như trước. Có lúc nói một câu với anh ta phải lặp lại ba, bốn lần mới thấy phản ứng, càng ngày càng trở nên chậm chạp, hiền như khúc gỗ...".


Như Phi chợt nhớ ra điều gì đó liền nói: “Anh ta có thể muốn tự sát không? Chúng ta chẳng phải nên nghĩ cách thông báo cho người nhà anh ta, để ý anh ta?”.


Trì Mạch cười gượng một cách bất đắc đĩ, “Cho dù em nhốt anh ấy lại, nếu anh ấy một lòng muốn chết, em cũng không thể làm gì được. Nhưng anh cảm giác anh ấy không phải muốn chết, mà là muốn tiến vào thế giới của Vị Hi, anh ấy muốn vào bầu bạn cùng cô ấy".


Như Phi nhìn hai người lặng lẽ dựa vào nhau trong vườn, đột nhiên phát hiện ra thần thái của họ càng ngày càng giống nhau, nét mặt càng ngày càng giống hệt.


Cô nhìn đến nỗi hãi hùng khiếp vía, lại nhớ đến những lời cay nghiệt mình nói với Lăng Lạc Xuyên khi ấy, bất giác tự trách mình: “Có phải khi ấy em quá nặng lời không? Vị Hi nói đúng, giận cá chém thớt thật đáng sợ. Thực ra em không hề hận anh ta, nhưng không biết vì sao những lời không kiềm chế nổi ấy cứ trào ra".


Trì Mạch cười, “Con người là động vật có tình cảm, nếu với tất cả mọi thứ em không chút động lòng mới đáng sợ. Yên tâm đi, anh ấy sẽ không để những lời em nói trong lòng đâu, bây giờ có thể tác động đến tâm trạng và suy nghĩ của anh ấy chỉ có mình Vị Hi. Chỉ có cô ấy mới có thể cứu nổi anh ấy".


Như Phi nghe xong lắc đầu, “Nhưng em vẫn cảm thấy áy náy, bộ dạng hiện nay của anh ta khiến người ta thấy mà đau lòng. Nếu em có thể thận trọng lí trí như anh thì tốt rồi".


Trì Mạch đặt bình hoa trong tay xuống, nhìn chăm chú Như Phi đang dọn bữa ăn, “Thực ra anh không hề thận trọng lí trí chút nào. Nếu có một ngày, em trở nên giống Vị Hi, anh cũng sẽ trở thành Lăng Lạc Xuyên. Em tin không?”


Như Phi quay mặt nhìn thẳng vào mắt anh, gật đầu,


“Em tin”.


Trì Mạch cúi đầu cười, lại nhìn về phía vườn hoa, Lăng Lạc Xuyên đang sửa lại mái tóc cho Vị Hi, lắc đầu rồi than, “Anh ấy như vậy không được, chỉ sợ đến cuối cùng sẽ ép cả hai người đến bước đường cùng”.


Sau khi ăn cơm tối xong, Vị Hi nghỉ ngơi trong phòng. Một mình Lăng Lạc Xuyên ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, nhìn lên bầu trời dường như đang suy nghĩ gì đó".


Trì Mạch bước tới, đưa anh chai bia, “Có cần uống chút không?”


Lăng Lạc Xuyên lắc đầu, “Cảm ơn, tôi đã cai rồi".


Trì Mạch gật đầu, dựa vào thành lan can gỗ trước mặt anh nói: “Cai cũng tốt, uống rượu quả thật làm hỏng việc, thậm chí có thể gây ra những sai lầm không thể cứu vãn. Nhưng điều này không đáng sợ, đáng sợ là khi anh tỉnh táo lại phát hiện mọi thứ đã hối hận cũng không kịp từ lâu rồi”.


Trì Mạch nhìn anh chăm chú trong giây lát rồi nói: “Thực ra tôi nên đập cho anh một trận, không chỉ vì Như Phi mà còn vì Vị Hi. Có điều nhìn bộ dạng bây giờ của anh, tôi nghĩ đã không còn cần thiết nữa. Kết quả như vậy, không ai đau lòng hơn anh".


Lăng Lạc Xuyên gật đầu, tiếp tục nhìn bầu trời đến thất thần.


Trì Mạch uống một ngụmia, đột nhiên nói: “Vậy chắc anh cũng biết, trước đây tôi từng thích Vị Hi. Không, nên nói tôi vô cùng say đắm cô ấy. Cô ấy rất xinh đẹp, nhưng điều khiến tôi say đắm cô ấy không phải hình dáng của cô ấy mà là ở cô ấy có một thứ...".


Anh nhìn chai bia ngẫm nghĩ, “Khiến người ta không nói rõ được, một thứ tựa như hi vọng. Giống như một người đang đi trên con đường tối tăm, anh rất mong đợi nhìn thấy chút gì đó, mà Vị Hi chính là một điểm sáng le lói trong bóng tối, thắp sáng bóng tối cho anh”.


Lăng Lạc Xuyên lẩm bẩm lặp lại một lần, “Hi vọng? Nó có quan trọng với anh không?”.


“Từng không hề có chút giá trị nào, khi thứ anh đối mặt là một thế giới dùng bạo lực để khống chế bạo lực, anh căn bản không biết hi vọng là cái gì. Nhưng khi anh nhìn thấy một người con gái xinh đẹp, thuần khiết ngồi cạnh anh, bộc lộ ánh mắt tin cậy với anh, cho dù là kẻ cặn bã, anh cũng sẽ cảm động”.


Má Lăng Lạc Xuyên khẽ run lên, Trì Mạch uống một ngụm bia, tiếp tục nói: “Những đứa mồ côi sau chiến tranh thế giới thứ hai như chúng tôi, đa phần đều sinh ra từ thù hận, vừa ra khỏi bụng mẹ đã mang trong lòng ác ý. Tôi chưa từng cho rằng mình là người tốt, nhưng Vị Hi luôn nói tôi tốt, bị cô ấy nói nhiều, tôi liền cho rằng mình có lẽ thực sự là một người tốt. Sau đó phát hiện thực ra làm người tốt cũng không tồi, ít nhất an bình hơn kẻ xấu rất nhiều".


Lăng Lạc Xuyên nhìn mặt đất, đôi mắt sâu tựa như hồ nước chết, “Cô ấy cũng từng tin cậy tôi như vậy, đáng tiếc, cô ấy đã tin nhầm tôi. Như Phi nói đúng, sao tôi còn mặt mũi mà ngồi trước Vị Hi? Khi cô ấy cần tôi nhất, tôi ở đâu? Tôi đang ôm một kĩ nữ tìm kiếm niềm vui. Như Phi đến cầu xin tôi, tôi lại thấy chết không cứu, tôi còn nói với cô ấy, cô hãy để cô ấy chết đi...".


Đột nhiên anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ sọc nhìn chằm chằm Trì Mạch, nói năng lộn xộn: “Tôi lại bảo người phụ nữ tôi yêu nhất chết đi, anh có thể tưởng tượng được không? Kẻ nên chết là tôi, tôi nên chết đi, nên chết cùng gã đó. Tôi nên làm thế từ lâu rồi, tôi nên khiến tất cả những người có lỗi với cô ấy đều chết đi, chỉ có như vậy cô ấy mới có thể khỏe hơn. Đúng thế, nên như vậy...".


Lăng Lạc Xuyên càng nói càng kích động, Trì Mạch thấy không ổn, bước qua ấn anh xuống ghế, nói lớn: “Anh bình tĩnh chút đi, anh bây giờ tự giết mình, giết tất cả mọi người cũng chẳng bù đắp được gì. Lẽ nào anh chưa từng nghĩ vì sao cô ấy không muốn đối mặt với hiện thực? Nửa năm trước cô ấy bị thương nghiêm trọng đến thế, cô ấy đều gắng gượng được. Cô ấy không phải người không chịu nổi áp lực, vì sao lần này lại lựa chọn chạy trốn?”.


Lăng Lạc Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt đen ngẩn ngơ, “Vì cô ấy hận tôi, vì cô ấy không muốn nhìn thấy tôi, có phải không?”. Sự ngẩn ngơ đột nhiên biến thành nỗi sợ hãi, anh hơi nghiêng đầu, hỏi bằng giọng nói run rẩy, “Cô ấy thực sự không muốn nhìn thấy tôi ư? Nhưng tôi không thể rời xa cô ấy, cô ấy có thể bắt tôi chết, có thể bắt tôi làm bất cứ việc gì. Nhưng cô ấy không thể bắt tôi không nhìn cô ấy, cô ấy không thể như vậy, không thể như vậy...".


Trì Mạch thở dài, Như Phi nói không sai, người đàn ông này sắp ép mình phát điên rồi.


"Anh có từng nghĩ có lẽ là ngược lại".


Lăng Lạc Xuyên ngơ ngẩn nhìn anh, lúng túng lặp lại: "Ngược lại?".


“Có lẽ không phải cô ấy không muốn nhìn thấy anh mà không biết đối mặt thế nào với anh. Cô ấy cho rằng nếu ban đầu không rời xa anh, cô ấy sẽ không thành ra như vậy. Là tự cô ấy gây ra hậu quả đáng sợ này, vì vậy cô ấy trách bản thân mình. Còn thứ trong tay Nguyễn Thiệu Nam khiến cô ấy không chỉ không cách nào đối diện với anh, càng không cá đối diện với xuất thân kiêu ngạo của anh, đối diện với gia đình anh, đối diện với áp lực của dư luận. Thậm chí cô ấy không biết bản thân sau này có thể làm một người bình thường không. Có lẽ... cô ấy vẫn muốn bảo vệ anh".


Lăng Lạc Xuyên sững sờ nhìn anh, “Thật không? Cô ấy thực sự nghĩ như vậy?”.


“Tôi tin là như vậy, Vị Hi giống Như Phi, đều là kiểu phụ nữ hi sinh tất cả mọi thứ vì người mình yêu. Một khi họ yêu ai thì sẽ đặt bản thân thật thấp, thật thấp, thấp đến mức quên cả chính mình. Bản thân việc sinh tồn chính là một thắng lợi, đây là lời tôi từng nói với Vị Hi, nhưng cô ấy lại khiến tôi hiểu ra đạo lí này”.


Trì Mạch ngồi xuống bên cạnh Lăng Lạc Xuyên, nhìn vào đôi mắt hừng hực niềm hi vọng, “Nếu anh là đàn ông, nếu anh thực sự muốn gánh vác mọi áp lực cho cô ấy, anh nên nói với cô ấy. Nói cho cô ấy biết, mọi thứ tên súc sinh kia làm với cô ấy không phải là vết nhơ của cô ấy; nói cho cô ấy biết, anh không quan tâm; nói cho cô ấy biết, anh sẽ cùng đối mặt với cô ấy; nói cho cô ấy biết, anh sẽ không cúi đầu trước bất cứ người nào, anh muốn cô ấy tiếp tục kiên trì, kiên trì vì anh".


Sau khi Lăng Lạc Xuyên vào phòng bệnh, Như Phi lắc đầu bước qua, “Anh thực sự chắc chắn Vị Hi nghĩ như vậy ư?”


Trì Mạch thở dài, choàng áo khoác của mình lên vai Như Phi, “Không biết... thôi thì coi chữa ngựa chết như ngựa sống đi".


Như Phi nhìn anh, “Trì Mạch, em biết anh rất muốn giúp họ, nhưng anh từng nghĩ đến hậu quả chưa? Nếu anh đoán sai, với tình trạng trước mắt của anh ấy, anh ấy thực sự sẽ điên mất".
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .